Có một cụ già kia rất sùng đạo, hằng ngày đến nhà thờ dự lễ và siêng năng cầu nguyện mỗi ngày bốn năm lần. Trong khi đó ông bạn bên nhà hàng xóm láng giềng, suốt đời không hề bước chân đến nhà thờ cũng chẳng bao giờ đọc kinh hạt gì hết.
Một hôm, cụ già sùng đạo vì bất mãn nên dám mở miệng thân thưa với Chúa:
Lạy Chúa là Chúa Trời con ơi! Chúa thấy đó, từ thuở niên thiếu con đã không bỏ ngày nào mà không bước chân đến nhà thờ, hoặc có bao giờ dám bỏ đọc kinh đâu. Hơn nữa, không có điều gì con làm hoặc trong những quyết định quan trọng hay tầm thường nào mà con lại không kêu cầu danh Chúa.
Giờ đây trong tuổi già, với thời giờ nhàn rỗi con lại càng thêm lời cầu nguyện hằng ngày gấp hai ba lần khi con còn tuổi trẻ nữa. Thế mà lạy Chúa, này con đây, con vẫn chỉ là một tên nghèo xác xơ như thuở nào. Trái lại, ông bạn hàng xóm láng giềng của con chỉ lo ăn chơi sung sướng, thế mà hắn lại sung sướng như ngồi trên đống tiền vàng, thử hỏi có bao giờ từ miệng hắn thoát ra một lời để ca ngợi hoặc cám tạ Chúa đâu? Tuy nhiên con không cầu xin Chúa trừng phạt hắn vì đó là điều lỗi đức bác ái, con chỉ xin Chúa một điều, xin Chúa trả lời cho con biết tại sao, có sự bất công như thế? Tại sao Chúa đối xử với con như thế này?
Và tự đáy lòng, ông cụ già ngoan đạo đã như được nghe tiếng Chúa nói:
Con hỏi tại sao Ta đối xử với con như vậy ư? bởi vì người biết cầu nguyện cách chân thành là người biết hoàn toàn phó thác vào kế hoạch đầy nhân từ xót thương của Ta, chứ không phải là người chỉ biết đặt tin tưởng vào công ty bảo hiểm như người ta vẫn thường làm nơi các công ty bảo hiểm trên thế gian này.
* * *
Trong tiến trình đức tin của người tín hữu, nhiều khi chúng ta cần phải thắng vượt tính nóng nảy, bỏ qua những giận hờn và lòng ghen tương. Bản tính tự nhiên của con người yếu đuối là dừng lại để gặm nhấm những cảm tình tiêu cực đó và làm cho mình trở nên như nạn nhân bị tổn thương, bị xúc phạm, bị gạt bỏ ra ngoài, bị đối xử cách bất công.
Vấn đề quan trọng và hữu ích hơn cả là thành thật nhìn nhận nguồn gốc những cảm tình tiêu cực đó, đồng thời cũng biết gạt bỏ sang một bên, nhìn thẳng về đích điểm và tiến bước. Một trong những cản trở nguy hại cho đời sống thiêng liêng là mặc cảm tự ti và lắm khi lại còn lầm lẫn với đức khiêm nhường, lòng khiêm tốn thực là yêu chuộng sự thật, đặt mình dưới ánh sáng của Chúa, chấp nhận những hạn hẹp sai lầm của mình và biết tạ ơn Chúa vì những gì tốt lành được Ngài ban cho.
Người có lòng khiêm tốn thật là người không tự đắc tự phụ, cũng không tự hào khoe mẽ, nhưng biết đặt tin tưởng và hoàn toàn phó thác vào sự quan phòng đầy tình thương khôn ngoan vô cùng của Chúa. Ngài không xét đoán theo diện mạo bên ngoài nhưng nhìn thấy tỏ trong thâm tâm mỗi người, đường lối suy tư của Chúa vượt xa cái nhìn thiển cận của loài người.
Tin tưởng phó thác tức là biết nhắm mắt nhảy vào trong khoảng trống, vì biết rằng sẽ có bàn tay vững mạnh giơ ra nắm lấy để khỏi vấp ngã, nhảy lao vào chấp nhận gian nan đau khổ trong đời sống người tín hữu là như lao mình vào trong bóng tối, tuy không thấy gì cũng chẳng hiểu biết chi hết, nhưng với lòng tin tưởng chúng ta có thể biết chắc rằng, trong sự tối tăm tinh thần đó có bàn tay Thiên Chúa là Cha sẽ giơ ra nắm lấy trong những lúc và qua những nơi chúng ta không thể ngờ trước.
Lạy Thiên Chúa là Cha chúng con, hạnh phúc thay những người tin tưởng và phó thác cậy trông hoàn toàn vào Chúa, họ như cây trồng bên suối nước, cành lá luôn tươi tốt, nở hoa kết trái đúng mùa, cả những khi trời nắng hè như thiêu đốt nhưng họ vẫn xanh tươi vì được bén sâu trong mạch nước ngầm. Xin kiện cường lòng tin tưởng ấy trong chúng con, nhất là những khi gian khổ bao vây tứ bề và thất vọng đè nặng tâm hồn chúng con, xin Chúa giúp chúng con biết can đảm nhắm mắt lao mình vào vòng tay nhân từ của Chúa và chúng con tin chắc chắn Chúa sẽ nâng đỡ chúng con luôn luôn. Amen.
R. Veritas